Sunday, January 29, 2023

 BÀI LỜI CHÚA 36-37
BÀI 36
Vai trò nữ giới
Trích Tin Mừng Thánh Gioan 2.1-11
Xảy ra có tiệc cưới tại Ca-na xứ Ga-li-lê. Và có thân mẫu của Đức Giêsu ở đó. Đức Giêsu và các môn đồ của Ngài cũng được mời dự tiệc cưới. Khi thấy họ hết rượu, thân mẫu Đức Giêsu mới nói với Ngài:
- Họ không có rượu nữa!
Đức Giêsu đáp:
- Thưa Bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi? Giờ của tôi chưa đến!
Thân mẫu Ngài nói với các người hầu:
- Ngài có bảo gì, các anh hãy làm theo!
Ở đó, có đặt sáu chum bằng đá dùng vào việc tẩy rửa theo tục lệ Do thái, mỗi chum chứa khoảng 80 hoặc 120 lít nước. Đức Giêsu bảo họ:
- Các anh đổ đầy nước vào chum!
Và họ đổ đầy tới miệng. Rồi Ngài nói với họ:
- Bây giờ, các anh múc đem cho ông quản tiệc.
Khi ông quản tiệc nếm thử nước đã hóa thành rượu, mà không biết rượu từ đâu ra (còn các người hầu đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại mà nói:
- Ai cũng thết rượu ngon trước, rồi khi khách dự tiệc đã ngà ngà, mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh đã giữ rượu ngon cho đến bây giờ.
Đức Giêsu đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Ca-na, miền Ga-li-lê để bày tỏ vinh quang của Ngài ra, và các môn đệ đã tin vào Ngài.
*Đó là Lời Chúa! - Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Bài Lời Chúa kỳ trước đã cho ta thấy nam nữ bổ túc cho nhau, hai bên đều cần nhau; do đó, phải tôn trọng nhau, quí nhau. Kỳ này, ta dành riêng nói về giới phụ nữ.
Lý do thứ nhất: Là vì người đời không có cái nhìn đúng đắn về phụ nữ. Lấy tỉ dụ : người xưa có câu: “Trai thì năm thê bảy thiếp”. Quan niệm ấy hạ giá phụ nữ xuống chỉ còn là kẻ sinh con đẻ cái, cho gia đình chồng có kẻ nối dõi tông đường, hoặc để làm lụng đồng áng. Nay, vẫn có người nghĩ như vậy. Thời mới với luồng văn hóa và ăn chơi Âu Mỹ truyền sang, phụ nữ lại bị nhìn dưới góc cạnh tình dục, thể xác, coi họ như đồ chơi, hoặc đối tượng thỏa mãn...
Lý do thứ hai: Chính phụ nữ cũng chưa nhìn nhận đúng về vai trò của mình. Trong vở tuồng, một diễn viên không đóng đúng vai trò của mình là diễn viên tồi. Chẳng hạn vai tướng cướp hung ác: phải đóng làm sao cho khán giả thấy cái ác của hắn mà ghét hắn, lúc đó là diễn thành công. Hoặc vai cô gái bị nạn đáng thương, diễn sao mà lời ca còn chưa não nuột, nét mặt chưa sầu khổ, cử chỉ còn vụng về, chưa làm cho khán giả cảm xúc, ứa lệ khóc theo mình, là chưa đóng trọn vai trò. Cũng vậy, không nhận định cho đúng vai trò của mình, thì trên sân khấu cuộc đời, người phụ nữ không thể làm cho người xung quanh họ và ngoài xã hội thấy được vai trò của họ, thấy được tất cả cái kho tàng phong phú và quí báu của nữ tính trong họ, sự đóng góp tích cực và không thể thay thế được về lòng từ tâm, nhân ái, về sự dịu hiền, sự tế nhị, lòng cảm thương... trong sinh hoạt gia đình và xã hội.
Bài suy niệm Lời Chúa hôm nay không có tham vọng nói hết mọi khía cạnh của vai trò nữ giới, chỉ nêu ra một hai khía cạnh, xét ra có vẻ chủ chốt hơn cả. Vậy bài Tin Mừng đọc trên kia cho thấy gì?
Câu đầu tiên là: “Có một tiệc cưới ở Ca-na. Trong tiệc ấy có Mẹ Đức Giêsu ở đó. Đức Giêsu và các môn đệ cũng được mời”. Thế nghĩa là Đức Maria có mặt. Đó là sự hiện diện của một phụ nữ, và hiện diện bên cạnh Chúa Giêsu.
Hội Thánh luôn luôn coi Đức Mẹ là bà Eva mới, phụ tá bên cạnh Đức Giêsu là Ađam mới. Điều ấy làm ta nhớ đến bài kỳ trước: Ađam nguyên tổ đã buồn bã biết bao, vì thiếu người bầu bạn tương xứng. Và từ đó, ta đã xét rộng ra và đặt câu hỏi: Nếu thế giới mà thiếu phụ nữ thì sẽ ra sao? Trong gia đình thiếu mẹ, thiếu chị sẽ buồn tẻ thế nào! Vậy có bao giờ chúng ta dâng lên Thiên Chúa một lời cảm tạ, vì Chúa đã ban những phụ nữ: người mẹ, người chị, người em gái bên cạnh đời ta không? Đó là một hồng ân vô giá, ta có cảm tạ Chúa chưa?
Đừng vội nghĩ đến những phụ nữ làm ta đau khổ. Khoan! Đấy là chuyện sau, khi họ không đóng đúng vai trò của họ. Hãy nghe tiếng reo mừng biết ơn của Ađam trong vườn địa đàng khi Thiên Chúa dẫn Eva đến cho ông. Trước đó, ông buồn vì thiếu vắng một người bầu bạn tương xứng, cho dù ông có cả vườn địa đàng, cây cỏ tốt tươi, hoa trái ngon ngọt. Có phải Ađam thiếu đồng chí để tính công chuyện làm ăn, để xây dựng nhà cửa, để vui chơi đâu! Nếu thế, Thiên Chúa đã dựng cho Ađam một người đàn ông nữa. Không! Ađam thiếu một người bạn trợ giúp và bổ túc cho bản thân ông, với những tính dịu dàng, hiền hậu, kiên nhẫn và đầy yêu đương. Nên Chúa đã dựng cho ông một người phụ nữ làm vợ, làm mẹ.
Gia đình ta hôm nay, trong giờ cầu nguyện này, phải dâng lời cảm tạ hồng ân ấy của Chúa.
Bước sang phần hai, ta đặt câu hỏi: Có mặt trên đời, phụ nữ đóng vai trò nào? Để dẫn giải, ta lấy đoạn Tin Mừng và ta mượn Thông điệp của Đức Giáo Chủ Gioan Phaolô II bàn về “Mẹ Đấng Cứu Thế (số 21), Ngài viết: “Khi thấy họ hết rượu, thân mẫu Đức Giêsu nói với Chúa. Nhưng cho dù câu trả lời của Đức Giêsu có thể được Đức Mẹ hiểu như một lời từ chối, hay ít ra một lời nói có ý bí nhiệm sâu xa, Đức Mẹ vẫn cứ bảo với các người hầu: ‘Ngài nói gì, các anh cứ việc làm theo!’.Và chúng ta biết Đức Giêsu sau đó đã hóa nước lã thành rượu hảo hạng, ngon hơn hẳn thứ rượu đã đãi tiệc lúc trước. Giữa Đức Giêsu và thân mẫu Ngài thực là tâm đầu ý hiệp... Trong biến cố vừa xảy ra, vai trò của Đức Mẹ được phác họa rõ ràng với một ý nghĩ mới, đó là việc Mẹ quan tâm tới loài người, Mẹ đoán trước thấy mọi nhu cầu và thiếu thốn của họ.
Như lời Đức Giáo Chủ nói, nếu không có Mẹ Maria, phép lạ hôm đó không xảy ra. Vậy chính Đức Maria đã đóng góp vào việc ấy cách tích cực, kết quả là vinh quang cho Thiên Chúa, và vui vẻ, hạnh phúc cho loài người.
Nhìn vào Đức Mẹ, phụ nữ thấy ngay vai trò của mình:
Thứ nhất: Đức Mẹ quan tâm tới loài người và mọi nhu cầu của họ: Người phụ nữ cũng vậy. Người phụ nữ là người trời sinh ra không để sống cho mình, song là để quan tâm tới người khác.
Nhưng muốn quan tâm thì phải có quan là nhìn, tức là có con mắt - con mắt nhìn - và phải có tâm là tâm hồn biết thương yêu và lo lắng; vậy quan tâm là con mắt nhìn và để ý, để tâm lo lắng. Nhiều người có mắt mà chẳng thấy gì, chẳng thấy cái khổ, cái đau của người khác; vì họ chỉ nhìn thấy có mình họ, các quyền lợi và sở thích riêng họ. Người ích kỷ không thấy ai ngoài mình. Người phụ nữ phải là người có đôi mắt để thấy. Người đời luôn ca tụng vẻ đẹp của đôi mắt phụ nữ, nhưng thiết tưởng đôi mắt đẹp nhất là đôi mắt biết nhìn thấy các khổ đau mà cứu giúp. Chị em phụ nữ nào có đôi mắt chỉ nhìn vào mình, vào quyền lợi ích kỷ của mình, họ chưa đóng đúng vai trò của họ trên đời.
Thứ hai: Đ.Giáo Chủ còn cho biết Đức Mẹ trình bày nhu cầu loài người với Chúa Giêsu: “Mẹ đoán trước các nhu cầu của con người, nghĩa là đồng thời đưa chúng vào ánh sáng của sứ mạng thiên sai và quyền lực cứu độ nơi Đức Kitô. Vậy, ở đó có một sự môi giới. Đức Maria đứng giữa Con Mình và loài người trong cảnh sống đầy thiếu thốn, nghèo túng và khổ đau..., và với tư cách là Mẹ, Đức Maria khẩn cầu cho loài người”.
Chị em phụ nữ cũng vậy, khi đã nhìn thấy các nhu cầu của người chung quanh, trong nhà cho chí ngoài xã hội, thì đứng ra làm môi giới: trước hết là trình bày ra cho ai có quyền, có khả năng, rồi xin họ ra tay giúp đỡ, hoặc giải quyết vấn đề. Trên báo chí ngày nay, người ta thấy có người ký tên N.V.L., trình bày “các việc cần làm ngay” cho cơ quan có thẩm quyền, cho cả đồng bào trong nước thấy rõ. Nhờ đó, biết bao nhiêu vấn đề đau thương, bao nhiêu tệ nạn xã hội được sửa chữa, chấn chỉnh... Đáng tiếc là người đó lại là một người đàn ông, theo tên ký: N.V.L., chắc là Nguyễn Văn... gì đó, chứ không phải là Nguyễn Thị...
Ít ra, chị em phụ nữ hãy bắt đầu vai trò môi giới, tức là trình bày và cầu bầu trong phạm vi nhỏ hơn, như gia đình, xóm đạo, xứ đạo đi! Biết bao điều đang cần đến chị em. So sánh vai trò của Đức Mẹ tích cực như vậy, sẽ thấy vai trò của Bà Eva thật là tai hại. Các giáo phụ khi suy ngắm hai vai trò trái nghịch nhau đó, đã thốt lên: “Bởi Eva thì xảy đến sự chết, còn bởi Maria thì có sự sống”. Vì Eva nhẹ dạ, nghe lời con rắn lừa dối, nhìn lên quả cấm, thấy đẹp thì thèm, liền hái ăn. Eva chỉ nghĩ đến mình, đến sung sướng cho mình, đến quyền lợi mình, nên đã xúi giục Ađam ăn trái cấm. Ađam nể tình vợ, là người phụ nữ Chúa đã đặt bên cạnh đời mình để trợ giúp mình, nên đã ăn, trái lệnh Chúa. Bà Eva đã đóng sai vai trò của mình, đưa đến hậu quả là sự chết cho mình và cả nhân loại. Còn Mẹ Maria thì đã cộng tác đưa đến sự sống cho mình và cho cả nhân loại. Vậy, chị em phụ nữ có thể chọn: đóng đúng vai trò như Đức Maria, hoặc đóng sai như Eva.
Lúc nãy, gia đình ta đã dâng lời cảm tạ lên Chúa, bây giờ cũng dâng lên lời cầu xin cho tất cả giới phụ nữ biết đóng đúng vai trò của mình, biết theo đúng ơn kêu gọi của mình. Xin mời tất cả đứng lên, sốt sắng đọc một kinh Kính Mừng xin theo ý ấy.
Tích truyện
Đây là câu chuyện biến ngôn, nghe đâu xuất xứ từ Ấn độ:
Thuở xưa, Thượng Đế nắn lên người đàn ông đầu tiên, giữa cảnh địa đàng tươi đẹp: chim hót líu lo trên cành, cá lội tung tăng dưới nước, dã thú không ăn thịt người, luôn quấn quít nô đùa bên chàng. Nhưng chàng vẫn mang một nỗi buồn u ẩn, nếu có lúc vui thì cũng “vui gượng kẻo là”... trước cảnh địa đàng thần tiên. Biết ý, Thượng Đế nắn thành một người phụ nữ, xinh đẹp tuyệt trần: Ngài lấy đôi mắt nai tơ làm mắt nàng, lấy sắc trắng hoa lê làm da nàng, lấy tiếng chim sơn ca thánh thót làm tiếng nàng... Rồi Ngài dẫn đến cho chàng. Vừa thấy, chàng reo mừng và yêu nàng say đắm. Hí hửng, chàng đem nàng đi lập tổ uyên ương. Cách ít lâu sau, chàng dẫn nàng đến gặp Thượng Đế, mặt chàng bí xị:
- Thưa Ngài, con xin trả nàng lại cho Ngài, con hết chịu nổi, vì lúc thì nàng líu lo như sơn ca, rồi bỗng nhiên có lúc lại buồn thỉu buồn thiu, hỏi chẳng nói gọi chẳng rằng... Và trăm chuyện rắc rối, dỗi hờn, khóc lóc, làm con không còn làm ăn gì được cả!
Thượng Đế phán:
- Trả lại cũng được, nhưng đã nghĩ kỹ chưa? Trả rồi là thôi xin lại đấy!
Chàng cương quyết gật đầu thoát nợ, chàng vui tươi hớn hở ra về. Cách ít lâu sau, chàng lại lò mò đến gõ cửa nhà Thượng Đế, lần này thấy chàng thật thảm thương, mặt mày rầu rĩ, tóc rối bù xù, quần áo lôi thôi, rách rưới. Thượng Đế hỏi
- Sao, đến đây có việc gì?
- Thưa Ngài, con khổ sở quá, cô đơn quá, chỉ muốn chết, hết ham sống.
- Không được, lần trước, mày đã cương quyết trả nàng lại cơ mà!
Chàng hết lời năn nỉ van lơn:
- Thưa Ngài, thôi lần này nhất định, dù nàng thế nào, con cũng xin cắn răng chịu, vì thà thế còn hơn là thiếu nàng, con sống không nổi.
Thượng Đế trao nàng lại cho chàng và nói:
- Con chưa biết ư? Hãy đi mà học điều này: Nàng là đóa hoa hồng, và hồng đẹp thì phải có gai.
**************************
BÀI 37
Yêu Nhau Quá Sớm
Trước hết, hãy nghe một câu chuyện Kinh Thánh.
Trích sách Khởi Nguyên, ch.34

Hồi ấy, gia đình ông Ya-cob sống ở Si-kem. Ông Ya-cob có một con gái tên là Đi-na, rất xinh đẹp, đến nỗi cậu Xi-khem, con một ông hoàng trong xứ để lòng mê cô. Có lần kia, thương nàng quá, cậu đã liều ăn ở với nàng mà chẳng có sự đồng ý của nàng, cũng như của hai bên cha mẹ. Ya-cob, cha nàng, biết tin thì đau buồn. Anh em của nàng thì giận dữ hết sức. Cậu Xi-khem nói với cha:
- Xin cưới cho con cô gái ấy làm vợ!
Cha chàng sang gặp Ya-cob và xin cưới:
- Con tôi phải lòng con gái ông, xin cho nó lấy nàng làm vợ. Ông hãy làm sui gia với tôi. Các ông sẽ lập cư nơi chúng tôi, và xứ sở này sẽ mở cửa đón các ông đến ở. Bất cứ điều gì đòi hỏi: sính lễ, quà tặng gì gì..., chúng tôi cũng xin dâng.
Các anh em của Đina, bàn mưu với nhau, rồi trả lời 
- Chúng tôi không thể gả con gái cho một người không cắt bì, đó là điều phạm qui luật bên chúng tôi. Vậy chúng tôi ra một điều kiện: tất cả đàn ông con trai của xứ ông phải chịu phép cắt bị, và lúc ấy, chúng tôi sẽ gả con gái cho.
Vì là ông hoàng trong xứ, cha của cậu Xi-khem nói gì dân làng cũng nghe. Mà cha cậu lại cưng cậu lắm, không thể từ chối cậu con điều gì. Nay cậu mê con gái của Ya-cob, cha cậu cũng chiều ý cậu mà chịu điều kiện bên nhà gái đưa ra.
Thế là mọi đàn ông, con trai của xứ đó đều chịu phép cắt bị. Ngày thứ ba, khi họ còn đang đau liệt vì vết thương chưa lành, thì anh em của cô Đi-na xách gươm vào làng giết sạch đàn ông, con trai của họ, rồi cướp phá lấy chiên bò của họ đi, để báo thù cho cô em đã bị chàng Xi-khem xâm phạm tiết hạnh. Rồi họ còn xông vào lấy lại Đi-na đem về nhà mình. Ya-cob được tin, gọi mấy anh em đến la rầy:
- Chúng bay giá họa cho tao. Nếu bây giờ họ xúm lại đánh tao, thì gia nhân nhà mình được mấy mống để có thể địch lại. Chẳng phải tao và cả gia đình sẽ bị diệt sao?
Nhưng mấy anh em cãi lại:
- Há cha lại để cho người ta xử với em gái chúng con như con điếm được sao?
* Đó là Lời Chúa! - Tạ ơn Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Tai hại của đam mê dục vọng thật to tát, nó có thể làm cho cả hai dân tộc trở nên địch thù, chém giết lẫn nhau. Ở trong chuyện này, cậu Xi-khem chỉ vì quá mê sắc đẹp của nàng Đi-na, mà đành chịu các điều kiện khắt khe, và vô tình rơi vào cạm bẫy báo thù của anh em cô gái, để phải chết thảm hại.
Vậy, các bạn trẻ, hãy kiên nhẫn chuẩn bị hôn nhân, hãy cảnh giác cái tai hại của việc yêu liền, lấy vội. Bây giờ, chúng ta thử quan sát tâm lý của chuyện yêu đương ấy.
1/ Vào một ngày nào đó của lứa tuổi 16, 17, bỗng nhiên cậu thiếu niên bừng tỉnh, thấy xuất hiện trong tâm hồn mình hình bóng một nàng thiếu nữ, mà cậu mơ màng thấy có một cái gì tươi đẹp, khác các bạn trai. Cậu thấy cô thiếu nữ nào đó tự nhiên có một hấp lực lôi kéo mình mà cậu không hiểu tại sao. Cậu cảm thấy cô gái có một cái gì dịu dàng, mềm mỏng, có khi dễ thương, dễ mến hơn người mẹ mà từ nhỏ đến bây giờ vẫn âu yếm, săn sóc cậu; song có khi bà hơi quá nghiêm khắc, cứng rắn, và cậu bắt đầu cảm thấy bà không còn hợp với tuổi của cậu, một cái tuổi thích bạn bè bằng trang bằng lứa, có cùng những ham thích như nhau, có cùng những khắc khoải như nhau, nên dễ chuyện trò, dễ thông cảm nhau...
Cũng có thể cậu bắt bồ chỉ vì bắt chước các bạn trai cùng lớp, cùng khu phố, hay họp băng với vài cô bạn gái. Có khi đó cũng chỉ là cái “mốt” đang thịnh hành: “Tụi nó có bồ để đi chơi, mình cũng phải có”.
Bên phía thiếu nữ, cũng bắt đầu nhận thấy mình được thanh niên để ý nhìn theo. Các cô thấy nói chuyện với con trai thú vị hơn với bạn gái, lắm điều, rắc rối, hay hờn giận, ganh tị. Bạn trai vui hơn, thẳng thắn hơn, dứt khoát và có sức mạnh.
Thế đó, hai bên nam nữ bắt đầu lôi kéo, cuốn hút nhau, đến với nhau. Nhưng nếu hai thiếu niên nam nữ ấy hiểu biết và có giáo dục tốt, chẳng bao lâu, họ sẽ nhận thấy có một cái gì hời hợt, không bền vững. Họ chưa biết nói với nhau cái gì chân thật và thực sự xây dựng. Tại sao thế? Vì tuổi đời của họ còn quá non trẻ. Chưa thể gắn bó bền vững đời kiếp với nhau. Mọi sự còn quá mong manh. Bản thân họ còn chưa chín chắn, cuộc sống họ còn lệ thuộc vào cha mẹ.
Nếu có ai hỏi cậu lúc ấy:
- Khi anh chọn vợ, anh muốn cái gì và mong tìm được gì?
Cậu có thể trả lời được như thế này không:
- Tôi tìm một người bạn đường cho cuộc đời, nàng phải có đức tính tốt, phải trung tín để tôi có thể cậy dựa những ngày tốt cũng như những ngày xấu, cho dù có xảy ra điều gì đi chăng nữa. Nàng phải là người phụ nữ thông cảm với tôi, biết tường tận về tôi, nết tốt cũng như tật xấu, và đủ nhẫn nại để chịu đựng các nhược điểm của tôi. Làm sao gần nàng tôi cảm thấy yên tâm. Nàng có khả năng làm cho cả gia đình tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. Và cuối cùng, nàng phải là người mẹ tốt cho các con tôi.
Hoặc ngược lại, khi người ta hỏi cô thiếu nữ, cô có thể nói được câu này chưa:
- Tôi tìm một người đàn ông thật “chững”, thật “chì” mà tôi có thể nhìn lên với một niềm hãnh diện, một người vững chắc trong chức nghiệp, một người tôi có thể nương tựa, chứ không phải một kẻ mau buông bỏ hay sở khanh, lường gạt; không phải một kẻ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình, một người lịch sự và đầy quan tâm đối với vợ con; cuối cùng, tôi muốn có một người cha tốt cho các con cái tôi!
Hai cô cậu thiếu niên của chúng ta, dĩ nhiên, chưa nghĩ được, chưa nói được như thế. Tất cả các điều nói trên đối với họ lúc ấy còn quá sớm. Họ còn quá non trẻ, bởi thế, chưa thể kết buộc với nhau cho suốt cả một cuộc đời. Anh chưa có sự nghiệp chắc chắn, chưa có đủ sức bảo đảm tương lai của cả một gia đình. Em còn quá trẻ để có thể quán xuyến từ việc nội trợ đến sinh đẻ và dạy dỗ con cái. Chưa có gì bảo đảm rằng tình cảm của hai người sẽ bền vững mãi, năm năm, mười năm nữa vẫn không thay đổi.
2/ Trong tình huống ấy, họ sẽ có hai lối giải quyết:
+ Lối giải quyết thứ nhất: Họ cứ tiếp tục đến với nhau, dù biết rằng không có gì nghiêm trang trong chuyện đó cả, chỉ là một thứ trò chơi tình cảm, một sự ve vãn, tán tỉnh, màu mè hoa lá cho vui đời, một mốt của thời đại..., nhưng rốt cuộc, cả hai cùng biết rằng nó nhạt nhẽo và hời hợt, chẳng đi đến đâu: “Đường anh, anh đi, đường tôi, tôi đi; tình đôi ta chỉ có thế thôi!”. Có thể, sau khi tan rã, mỗi người một ngả, mỗi bên lại bắt đầu một trò thử mới với người khác, và kết cuộc không khá hơn lần trước bao nhiêu. Nhưng có cái tai hại là người con trai bắt đầu khinh thường con gái với một lời phê bình: “Con gái tụi nó đều thế cả!”. Ngược lại bên con gái cũng vậy, và tai hại là tâm hồn họ sẽ mang vết thương mà suốt đời không bao giờ hàn gắn nổi.
Ta có thể ví cái tai hại ấy như thế này:
Hãy tưởng tượng một người không biết kiên nhẫn chờ nụ hồng nở đúng lúc. Anh ta vội vàng hái một nụ hồng còn non, rồi lấy tay bẻ từng cánh hoa cho xoè ra. Đã hẳn, trong nụ hoa cũng có đủ cả đài, cả nhụy..., nhưng thay vì đó là một bông hoa tự xoè các cánh hồng mịn màng và thơm ngát, màu sắc rực rỡ, thì nay bị ngắt quá sớm, mới là nụ chứ chưa là hoa, nên các cánh hoa chỉ là một màu trắng lợt, màu trắng bệnh như chết, nụ hoa mà chẳng khác gì một củ hành, không có những màu sắc rực rỡ, không có hương thơm ngào ngạt như nếu kiên nhẫn để muộn thêm 8, 9 ngày nữa. Nay nụ hoa hái non và bị phơi ra ánh nắng mặt trời, đã chết rồi, chết không sắc không hương.
Có lẽ về tình yêu non trẻ cũng vậy thôi! Cho nên, người đời có câu: “Những mối tình non dại sẽ đục phá sức lực của mối tình lớn lao sau này thành chết yểu”. Tại sao thế? Trả lời: Cuộc gặp gỡ hoặc khám phá đầu tiên cũng ví như một tia nắng mặt trời, nó chỉ cho người ta thấy ở nơi xa có một xứ sở đẹp tươi. Với hai người thiếu niên nam nữ, xuất hiện một cái gì đẹp đang chờ họ nơi xa vời. Nhưng hiện thời, họ mới còn đang đi trên đường. Họ không thể nhờ đũa thần làm cho cái nơi đẹp đẽ ấy đến ngay tức khắc. Kẻ nào muốn hưởng hạnh phúc, phải biết chờ đợi.
+ Lối giải quyết thứ hai: Rời xa nhau, chờ đợi và chuẩn bị. Nhưng sự chờ đợi này không phải là thời gian nghỉ hè, lười biếng, thụ động. Phải chuẩn bị, phải học hỏi, phải tạo sự nghiệp. Và là người công giáo, ta phải thêm: phải cầu nguyện. Có người nói: “Muốn đi tu, phải cầu nguyện một; muốn lập gia đình, phải cầu nguyện gấp bảy”. Đi tu, có bất trung, bất tín, có nghịch ý Chúa, Chúa cũng vẫn im lặng, nhịn nhục. Chúa hiền lắm! Còn trong đời vợ chồng đâu có dễ dàng như thế!
Vậy muốn chuẩn bị chu đáo con đường đời, cậu thiếu niên có thể thấy: yêu đương một cô gái lúc ấy thật là một chướng ngại. Thí dụ: trong trường học hay trong trường dạy nghề, cậu không thể tiến nếu trong đầu óc luôn mang hình ảnh một cô gái. Vận động viên nào mãi đến 11 giờ đêm hay khuya nữa vẫn còn tình tự với một cô gái ở công viên hay quán cóc, ngày hôm sau không thể chạy nhiều vòng trong sân vận động. Kẻ nướng hết thời giờ với trai, với gái, không thể còn có đủ giờ để soạn luận án trình bày trong trường Đại Học, không còn giờ trau dồi một bộ môn nghệ thuật, luyện tập một ngón đàn cho điêu luyện, vv... Nên cậu nào cứ liên miên cung phụng một cô gái, bao ăn, bao chơi, quà tặng, rồi phải lo trau chuốt ăn mặc..., thì sẽ không còn đủ tiền để sau này sắm những điều cần thiết và ích lợi cho gia đình mình: nhà ở, may mặc, đồ dùng, bàn ghế... Biết bao cặp vợ chồng trẻ phải tá túc tại một phòng nhỏ hẹp hay ăn ở nhờ nhà cha mẹ, họ không đủ khả năng tạo lập một tổ uyên ương riêng, chỉ vì tiền nong lúc trẻ đã đốt cháy theo khói thuốc lá, đã chảy theo nước ngọt, kem ly trong những ngày tháng ngồi tán gẫu, nói chuyện tâm tình...
Bên phía thiếu nữ cũng vậy: những năm tháng còn rảnh một mình không nghĩ đến có trong tay một nghề, hoặc học tập vai trò làm vợ, làm mẹ, học nấu nướng, săn sóc trẻ con, người đau ốm, quán xuyến việc nhà cửa; thay vào đó, chỉ đốt thời gian trong những chuyện trò tâm tình ủy mị, hoặc lo se sua ăn mặc, son phấn... Nên nhớ rằng sắc đẹp mau tàn. Vả lại chẳng lẽ cứ chỉ “chồng đẹp, vợ đẹp những nhìn mà no” được ư? Các cụ đời xưa vẫn dạy con cháu: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nước sơn có đẹp, có láng, song gỗ tốt mới chắc, mới bền.
3/ Chuẩn bị chín chắn rồi, hai người thanh niên nam nữ gặp nhau sẽ cảm phục nhau: chàng trai sẽ đâm mến phục cô gái vì vẻ tươi mát tự nhiên, vẻ dịu dàng và đồng thời biết ý thức giá trị mình. Cô gái cảm mến chàng trai vì sức mạnh, vì cái tinh thần trách nhiệm, tự chủ bản thân và cuộc đời. Yêu nhau lúc ấy và lấy nhau sau khi đã chuẩn bị chín chắn, họ có quyền mỉm cười với tương lai!
Gia đình ta hôm nay, họp nhau cầu nguyện thật nhiều cho con em chúng ta đang sắp lập gia đình.